Duy Thức Học Yếu Lược Tập 1 (Sách Ebook song ngữ Vietnamese-English PDF)

20/04/20243:48 SA(Xem: 2346)
Duy Thức Học Yếu Lược Tập 1 (Sách Ebook song ngữ Vietnamese-English PDF)

THIỆN PHÚC

DUY THỨC HỌC YẾU LƯỢC
ESSENTIAL SUMMARIES 
OF THE STUDIES OF
THE VIJNAPTIMATRA


Copyright © 2024 by Ngoc Tran. All rights reserved.

No part of this work may be reproduced or transmitted in any form or by any means, electronic or mechanical, including photocopying and recording, or by any information storage or retrieval system without the prior written permission of the author, except for the inclusion of brief quotations. However, staff members of Vietnamese temples who want to reprint this work for the benefit of teaching of the Buddhadharma, please contact Ngoc Tran at (714) 778-2832.

Mục Lục Tập I
Table of Content Volume I
Mục Lục—Table of Content   
Lời Đầu Sách—Preface    
Phần Một—Part One: Vũ Trụ & Con Người Theo Quan Điểm Phật Giáo—The Universe & Human Beings In Buddhist Point of View     
Chương Một—Chapter One: Sơ Lược Về Đạo Phật—A Summary of Buddhism 
Chương Hai—Chapter Two: Vũ Trụ Quan Phật Giáo—Buddhist Cosmology   
Chương Ba—Chapter Three: Nhân Sinh Quan Của Đạo Phật—Buddhist Outlook on Human Life     
Chương Bốn—Chapter Four: Chúng Sanh Con Người—Human Beings  
Chương Năm—Chapter Five: Các Thành Phần Vật ChấtTâm Linh Tạo Nên Một Chúng Sanh Con Người—Material& Spiritual Components of a Human Being 
Chương Sáu—Chapter Six:   Con Người Là Những Chúng Sanh Có Tâm Trí—Human Beings Are Living Beings That Have Developed Minds  
Phần Hai—Part Two: Tâm Theo Quan Điểm Phật Giáo—Minds In Buddhist Points of View    
Chương Bảy—Chapter Seven: Tổng Quan Về Tâm—An Overview of the Mind 
Chương Tám—Chapter Eight: Đặc Tánh Và Sự Vận Hành Của Tâm—Characteristics and Functionings of Mind  
Chương Chín—Chapter Nine: Bổn Tâm—The Original Mind     
Chương Mười—Chapter Ten: Tâm Dẫn Đầu Chư Pháp—The Mind Is Leading All Dharmas    
Chương Mười Một—Chapter Eleven: Chân Tâm Vọng Tâm—The True and False Minds 
Chương Mười Hai—Chapter Twelve: Tâm Cảnh Như Nhất & Bất Khả Phân Ly—Mind and Environment Are One & Cannot Be Separated 
Chương Mười Ba—Chapter Thirteen: Tướng Tâm—Mind of Distinctive Mark  
Chương Mười Bốn—Chapter Fourteen: Tam Tâm Thể Tướng Dụng—Three Minds of Substance, Characteristics, and Function 
Chương Mười Lăm—Chapter Fifteen: Ý Nghĩa Của Duy Tâm—Meanings of Mind Only 
Chương Mười Sáu—Chapter Sixteen: Duy Tâm Tịnh Độ—The Pure Land Is In Your Mind  
Chương Mười Bảy—Chapter Seventeen: Vô Tâm—Mind of Non-Existence  
Phần Ba—Part Three: Thức Theo Quan Điểm Phật Giáo—Consciousnesses in Buddhist Point of View  
Chương Mười Tám—Chapter Eighteen: Tổng Quan Về Thức—An Overview of Consciousnesses  
Chương Mười Chín—Chapter Nineteen: Năm Thức Căn Bản—Five Basic Sensory Consciousnesses 
Chương Hai Mươi—Chapter Twenty: Sơ Lược Về Tám Thức Theo Giáo Thuyết Phật Giáo—A Summary of the Eight Consciousnesses  In Buddhist Teachings   
Chương Hai Mươi Mốt—Chapter Twenty-One: Ý Căn & Thức Thứ Sáu Là Ý Thức—The Mind Faculty and The Sixth Consciousness: Mind Consciousness 
Chương Hai Mươi Hai—Chapter Twenty-Two: Thức Thứ Bảy: Mạt Na Thức—The Seventh Consciousness: Klistamanas  
Chương Hai Mươi Ba—Chapter Twenty-Three: Thức Thứ Tám: Tàng Thức A Lại Da—The Eighth Consciousness: The Storehouse  Consciousness or Alaya Vijnana      
Chương Hai Mươi Bốn—Chapter Twenty-Four: Tu Tập Tâm Thức Trong Tu Tập Phật Giáo—To Cultivate the Consciousnesses in Buddhist Cultivation  
Chương Hai Mươi Lăm—Chapter Twenty-Five: Tu Tập Vô Thức—To Cultivate the Unconscious  
Phần Bốn—Part Four: Duy Thức Tông Ấn Độ & Trung Hoa—The Indian & Chinese Vijnanavada  
Chương Hai Mươi Sáu—Chapter Twenty-Six: Bồ Tát Thế Thân: Nhà Tiên Phong Xuất Sắc Trong Việc Đặt Nền Tảng Vững Chắc Cho Sự Thành Lập Duy Thức Tông Ấn Độ Về Sau Nầy—Bodhisattva Vasubandhu: An Outstanding Pioneer in Establishing a Firm Foundation for the Formation of the Vijnanavada Later  
Chương Hai Mươi Bảy—Chapter Twenty-Seven: Duy Thức Tông Ấn Độ—The Indian Vijnanavada Sect 
Chương Hai Mươi Tám—Chapter Twenty-Eight: Huyền Trang & Khuê Cơ: Sơ Tổ Duy Thức Tông Trung Hoa—Hsuan-Tsang & K’uei-Chi: The Founding Patriarch of the Chinese Vijnanavada    
Chương Hai Mươi Chín—Chapter Twenty-Nine: Sơ Lược Về Kinh Điển Trong Duy Thức Tông—A Summary of Sutras in the Vijnanavada  
Chương Ba Mươi—Chapter Thirty: Sơ Lược Về Những Bộ Luận Trong Duy Thức Tông—A Summary of Sastras in the Vijnanavada  
Chương Ba Mươi Mốt—Chapter Thirty-One: Những Tông PháiLiên Hệ Với Duy Thức Tông—Other Sects That Are Related to the Vijnavada Sect  
Phần Năm—Part Five: Những Giáo Pháp Được Dùng Để Trực Tiếp Giảng Giải Duy Thức Học—Teachings That Are Used to Directly Explain the Studies of the Consciousness-Only   
Chương Ba Mươi Hai—Chapter Thirty-Two: Tám Nghĩa Của Duy Tâm—Eight Meanings of “Mind-Only”   
Chương Ba Mươi Ba—Chapter Thirty-Three: Chân Không Diệu Hữu—True Void Is Wonderful Existence 
Chương Ba Mươi Bốn—Chapter Thirty-Four: Chân Hữu Tánh—True Existence Nature  
Chương Ba Mươi Lăm—Chapter Thirty-Five: Pháp Hữu Vi—Conditioned Dharmas
Chương Ba Mươi Sáu—Chapter Thirty-Six: Pháp Vô Vi—Unconditioned Dharmas 
Chương Ba Mươi Bảy—Chapter Thirty-Seven: Quan Niệm Linh Hồn Trong Phật Giáo & Duy Thức Học—The Concept of a Soul in Buddhism & the Studies of the Consciousness-Only   
Chương Ba Mươi Tám—Chapter Thirty-Eight: Dòng Chảy Bất Tuyệt Của Sự Sinh Tồn—Mind: Unceasing Flux of What We Call Existence 
Chương Ba Mươi Chín—Chapter Thirty-Nine: Chân Đế Và Tục Đế—Ultimate and Conventional Truths  
Chương Bốn Mươi—Thuyết Vô Ngã Trong Giáo Thuyết Phật Giáo—The Doctrine of Selflessness in Buddhist Teachings  
Chương Bốn Mươi Mốt—Chapter Forty-One: Chấp Trước—Attachments    
Chương Bốn Mươi Hai—Chapter Forty-Two: Ngã Chấp—Attachments to an Ego  
Chương Bốn Mươi Ba—Chapter Forty-Three: Mười Tám Cảnh Giới—Eighteen Realms   
Chương Bốn Mươi Bốn—Chapter Forty-Four:  Cảnh Giới Vô Sắc—Formless Realms     
Chương Bốn Mươi Lăm—Chapter Forty-Five: Pháp Tướng Như Huyễn—All Things Are Illusions  
Chương Bốn Mươi Sáu—Chapter Forty-Six: Thiện & Ác Theo Quan Điểm Phật Giáo—Good and Evil In Buddhist Point of View  
Chương Bốn Mươi Bảy—Chapter Forty-Seven: Thiện Pháp & Bất Thiện Pháp—Kusala Dharmas & Akusala Dharmas  
Chương Bốn Mươi Tám—Chapter Forty-Eight: Trung Đạo Trong Giáo Thuyết Phật Giáo—The Middle Path In Buddhist Teachings 
Chương Bốn Mươi Chín—Chapter Forty-Nine: Niết Bàn Theo Quan Điểm Phật Giáo—Nirvana In Buddhist Point of View
Phần Sáu I—Part Six I:  Duy Thức Học Yếu Lược-Phần I—Essential Summaries of the Vijnaptimatra-Part  I    
 Chương Năm Mươi—Chapter Fifty: Tổng Quan Về Duy Thức Học—An Overview of the Studies of the Vijnaptimatra  
Chương Năm Mươi Mốt—Chapter Fifty-One: Tổng Quan Và Ý Nghĩa Của Nhân Trong Duy Thức Học—An Overview and Meanings of Causes in the Studies of the Consciousness-Only    
Chương Năm Mươi Hai—Chapter Fifty-Two:  Tổng Quan Và Ý Nghĩa Của Duyên Trong Duy Thức Học—An Overview and Meanings of Conditions in the Studies of the Consciousness-Only       
Chương Năm Mươi Ba—Chapter Fifty-Three: Bốn Trợ Duyên Trong Giáo Thuyết Duy Thức Học—Four Sub-Causes or Conditions in The Studies of the Consciousness-Only     
Chương Năm Mươi Bốn—Chapter Fifty-Four: Tổng Quan Và Ý Nghĩa Của Quả Trong Duy Thức Học—An Overview and Meanings of Effects in the Studies of the Consciousness-Only   
Chương Năm Mươi Lăm—Chapter Fifty-Five: Yếu Lược Về Thức Theo Duy Thức Học—Essential Summaries of Consciousnesses in the Vijnaptimatra 
Chương Năm Mươi Sáu—Chapter Fifty-Six: Vai Trò Của A Lại Da Thức Trong Duy Thức Học—Roles of the Alaya Consciousness In the Consciousness-Only
Chương Năm Mươi Bảy—Chapter Fifty-Seven: Vai Trò Của Mạt Na Thức Trong Duy Thức Học—Roles of the Klista-Mano-Vijnana in theConsciousness-Only   
Chương Năm Mươi Tám—Chapter Fifty-Eight: Duy Thức Tam Chủng Thức—Three Kinds of Consciousness in the Mind-Only 
Chương Năm Mươi Chín—Chapter Fifty-Nine: Chư Pháp Vô Ngã-Vạn Pháp Duy Thức—Egolessness of Phenomena--All Dharmas Are Created Only by the Consciounesses   
Tài Liệu Tham Khảo—References     
Lời Đầu Sách
 ________________________________________

Duy Thức Tông là một trong những trường phái chính của truyền thống Đại thừa được sáng lập vào thế kỷ thứ tư bởi ngài Vô Trước, nhấn mạnh tất cả mọi thứ đều là những biến cố của tâm. Duy Thức Tông còn được gọi là Duy Thức Gia hay Pháp Tướng tông. Nói về sự phát triển của Duy Thức Tông tại Ấn Độ, sau khi trở về với Đại Thừa, Thế Thân đã hệ thống hóa các quan điểm triết học của Du Già Tông, đã quy định chủ điểm của tông nầy là “Duy Thức,” đặt sự hiện hữu của tất cả ngoại giới nơi thức. Nói tắt là chỉ có thức hiện hữu. Trên phương diện thể tánh luận, tông nầy đứng giữa các tông phái chấp “Hữu” và chấp “Vô.” Nó không chấp vào học thuyết tất cả mọi sự thể đều hiện hữu, vì quan niệm rằng không có gì ngoài tác động của tâm, cũng không chấp vào học thuyết chẳng có gì hiện hữu, vì quả quyết rằng có sự hiện hữu của các thức. Tông nầy hoàn toàn tán đồng học thuyết “Trung Đạo,” không bao giờ đi đến cực đoan của chủ trương “hữu luận” cũng như “vô luận.” Như vậy tông nầy có thể được mệnh danh là “Duy Tâm Thực Tại Luận” hay “Thức Tâm Luận.” Danh hiệu chính thức của nó là “Duy Thức,” hay Tánh Tướng Học, khảo cứu về bản tánhsự tướng của các pháp.

Du già tông là một trường phái tư tưởng khác, có liên quan mật thiết với Trung Quán; tuy nhiên, ảnh hưởng của triết học Du Già Sankhya thấy rõ trong Duy Thức tông do ngài Vô Trước thành lập vào khoảng năm 400 sau Tây lịch, đặt giải thoát trên sự quán tưởng nội quán được gọi là phép Du Già. Các luận sư nổi tiếng của trường phái nầy là Vô TrướcThế Thân vào thế kỷ thứ tư, An HuệTrần Na vào thế kỷ thứ năm, Pháp TrìPháp Xứng vào thế kỷ thứ bảy, Tịch HộLiên Hoa Giới vào thế kỷ thứ tám, vân vân tiếp tục sự nghiệp của người sáng lập bằng những tác phẩm của họ và đã đưa trường phái nầy đến một trình độ cao. Trường phái nầy đạt đến đỉnh cao ảnh hưởng trong thời kỳ của Vô TrướcThế Thân. Tưởng cũng nên ghi nhận rằng chính Vô TrướcThế Thân đã biên soạnGiới Hiền đã hoàn chỉnh giáo thuyết Duy Thức Tông như chúng ta đang có hiện nay. Tên gọi Du Già Hành Tông là do Vô Trước đặt, còn tên Duy Thức thì được Thế Thân xử dụng. 

Bộ Du Già Sư Địa Luận nhấn mạnh rằng không có gì ngoài ý thứcý thứcthực tại cuối cùng. Tóm lại, trường phái nầy dạy cho người ta chủ nghĩa duy tâm chủ quan, nghĩa là chỉ có ý tưởng là có thật. Bộ Du Già Sư Địa Luận cho thấy rõ khía cạnh thực hành của triết lý nầy, còn tên Duy Thức (Vijnanavada) làm nổi bậc các đặc điểm lý thuyết kinh Lăng Già (Lankavatara Sutra), một cuốn sách quan trọng của trường  phái nầy, cho rằng chỉ có tâm ý (cittamatra) là có thực, còn những vật thể bên ngoài thì không. Những vật thể nầy không có thực, chúng như là mộng mơ ảo ảnh. Tâm ý ở đây khác với A Lại Da thức, vốn chỉ là kho chứa đựng ý thức, tạo đối tượng cho sự đối ngẫu chủ thể và đối tượng. Về sau này có bộ sách giải thíchphê bình bộ Du Già Sư Địa Luận (Du Già Sư Địa Luận Thích), do ngài Tối Thắng Tử Bồ Tát soạn, ngài Huyền Trang dịch sang Hoa ngữ. Nói tóm lại, tại Ấn Độ, tông phái Duy Thức chuyên chú vào việc nghiên cứu Duy Thức Luận và các kinh sách cùng loại, nên có tên là Duy Thức Tướng Giáo. Tác giả các bộ sách nầy là Vô TrướcThiên Thân, họ từng có một đệ tử xuất sắc là Giới Hiền, một người Ấn Độ, sống trong tu viện Na Lan Đà. Giới Hiền là người đã lập ra Duy Thức Tông tại Ấn Độ và có nhiều công lao trong việc sắp xếp các kinh điển Phật Giáo. Tại Trung Quốc, sau khi Huyền Trang được Giới Hiền trao cho bộ luận, đã lập nên tông phái nầy. Về sau, tông nầy cũng có tên là Pháp Tướng Tông và do một đồ đề của Huyền TrangKhuy Cơ dẫn dắt.


Trong Phật giáo, giáo lý Duy Thức hay giáo lý Du Già cho rằng chỉ có duy thức bên trong là thực hữu chứ không phải là những vật thể bên ngoài. Cùng thế ấy, giáo thuyết Pháp Tướng tông (Duy Thức Gia) cho rằng bản chất tối hậu của tất cả mọi thứ đều là tâm. Giống như ý niệm Duy Thức trong Kinh Lăng Già, hết thảy chư pháp đều ở bên trong cái tâm, không có pháp nào ở ngoài tâm (tâm có nghĩa là nhóm khởi lên các pháp; thức có nghĩa là phân biệt các pháp). Giáo thuyết Duy Thức cho rằng vạn sự vạn vật hay các pháp hữu vi đều từ duyên mà khởi lên, chứ không có tự tánh. Học thuyết của Duy Thức tông chú trọng đến tướng của tất cả các pháp; dựa trên đó, luận thuyết về Duy Thức Học được lập nên để minh giải rằng ly thức vô biệt pháp hay không có pháp nào tách biệt khỏi thức được. Mục đích chính của Duy Thức Họcchuyển hóa tâm trong tu hành để đi đến giác ngộgiải thoát. Mặc dù tông nầy thường được biểu lộ bằng cách nói rằng tất cả các pháp đều chỉ là thức, hay rằng không có gì ngoài thức; thực ra ý nghĩa chân chính của nó lại gắn liền với thuyết Nhân Duyên trong giáo thuyết Phật Giáo. Nói duy thức, chỉ vì tất cả các pháp bằng cách nầy hay cách khác luôn luôn liên hệ với thức. Thuyết nầy dựa vào những lời dạy của Đức Phật trong Kinh Hoa Nghiêm, theo đó tam giới chỉ hiện hữu trong thức. Theo đó thế giới ngoại tại không hiện hữu, nhưng nội thức phát hiện giả tướng của nó như là thế giới ngoại tại. Toàn thể thế giới do đó là tạo nên do ảo tưởng hay do nhân duyên, và không có thực tại thường tồn nào cả.

Quyển sách nhỏ có tựa đề “Duy Thức Học Yếu Lược” này không phải là một nghiên cứu thâm sâu về triết thuyết Duy Thức của Phật Giáo, mà nó chỉ trình bày yếu lược về giáo lý Duy Thức, một trong những giáo thuyết cốt lõi của đạo Phật. Phật tử chân thuần nên luôn nhớ rằng tu tập chỉ có hiệu quả khi chúng ta chịu áp dụng những lời Phật dạy về tâm thức cũng như vai trò của nó trong tu tập hằng ngày. Đồng thời áp dụng những lời dạy nầy vào việc thực tập những bài tập có lợi ích được liên kết với những mẫu mực đã được thiết lập trong cuộc sống hằng ngày của mình, làm cho đời sống của chúng ta trở nên yên bình, tỉnh thứchạnh phúc hơn. Đối với người Phật tử thuần thành, một khi đã quyết định bước chân vào con đường tu tập phải kiên trì không thối chuyển; từng bước một, phải cố gắng hết sức mình để tạo ra một cấu kết vững chắc của sự bình an, tỉnh thứchạnh phúc mỗi ngày. Lâu dần, sự việc này sẽ giúp mình có những thói quen khiến cho cuộc sống của mình ngày càng tốt đẹp hơn. Mà thật vậy, một khi chúng ta đã có được những thói quen này, chúng sẽ trở thành những thói quen tự nhiên. Một khi sự tu tập đã được đưa vào đời sống hằng ngày, thì chúng ta sẽ luôn sống với chúng. Phật tử thuần thành cũng nên luôn nhớ rằng mục đích của người tu Phậttự giác, nghĩa là tự quán sát bằng cái trí của chính mình chứ không dựa vào kẻ khác; giác tha (sau khi tự mình đã giác ngộ lại thuyết pháp để giác ngộ cho người khác, khiến họ được khai ngộ và giúp họ rời bỏ mọi mê lầmkhổ não trong vòng luân hồi) rồi cuối cùng mới đi đến giác hạnh viên mãn, thoát ra khỏi vòng luân hồi sanh tử ngay trong kiếp này. Chính vì những nét đặc thù vừa kể trên mà giáo pháp nhà Phật trở nên vô cùng đặc biệt. Tuy nhiên, cũng chính vì vậygiáo pháp ấy cũng là một vấn đề không dễ lãnh hội như những giáo pháp khác. Cuộc hành trình của người tu Phật đòi hỏi nhiều cố gắnghiểu biết liên tục. Chính vì thế mà mặc dù hiện tại đã có quá nhiều sách viết về Phật giáo, tôi cũng mạo muội biên soạn bộ “Duy Thức Học Yếu Lược” song ngữ Việt Anh nhằm giới thiệu giáo lý Duy Thức của nhà Phật một cách tổng quát cho Phật tử ở mọi trình độ, đặc biệt là những người sơ cơ. Những mong sự đóng góp nhoi nầy sẽ mang lại lợi lạc cho những ai mong cầu có được cuộc sống an bình, tỉnh thứchạnh phúc.
Cẩn Đề,
Thiện Phúc 

Preface
_________________________________________

The Vijnanavada  or the School of Consciousness-Only is one of the major schools in the Mahayana tradition founded in the fourth century by Asanga that emphasized everything is mental events. It is also called the Dharmalaksana. Talking of the development of the Vijnanavada in India, Vasubandhu, when he was converted to Mahayana by his brother and succeeded in the systematizing the philosophical views of the Yogacara School, designated the tenet of the school as Mere Ideation (Vijnaptimatra), attributing the existence of all the outer world to inner ideation. In short, holding that nothing but ideation exists. As to ontology this school stands  between the realistic and nihilistic schools, given  above. It adheres neither to the doctrine that all things exist, because it takes the view that nothing outside the mind (mental activity) exists, nor to the doctrine that nothing exists, because it asserts that ideations do exist. It firmly adheres to the doctrine of the mean, neither going to the extreme of the theory of existence nor to that of non-existence. This school can, therefore, be called the “ideal-realism” or “Ideation Theory.” The academic name of this school is “Mere Ideation,” or Vijnaptimatra (Ideation Only), a study of Nature and Characteristics of dharmas or elements. 
Yogacara is another school of thought, closely connected with with the Madhyamikas; however, the influence of the Samkhya-Yoga philosophy shows itself in the Yogacara school, founded about 400 A.D. by Asanga, which relied for salvation in introspective meditation known as Yoga. Noted teachers in the school such as Asanga and Vasubandhu in the fourth century, Sthiramti and Dinnaga in the fifth century, Dharmapala and Dharmakirti in the seventh century, Santaraksita and Kamalasila in the eighth century, etc. These famous monks continued the work of the founder by their writings and raised the school to a high level. The school reached its summit of its power and influence in the days of Asanga and Vasubandhu. It should be noted that Asanga and Vasubandhu themselves composed and Chieh-Hsien perfected the teachings of the Vijnaptimatra as we currently have nowadays. The appellation Yogacara was given by Asanga, while the term Vijnanavada was used by Vasubandhu. 
The Yogacaryabhumi sastra emphasized the practice of meditation (yoga) as the most effective method for the attainment of the highest truth or bodhi. All the ten stages of spiritual progress (dasa bhumi) of Bodhisattvahood had to be passed through before bodhi could be attained. The Yogacaryabhumi sastra also emphasized the Vijnanavada on account of the fact that it holds nothing but consciousness (vijnaptimatra) to be the ultimate reality. In short, it teaches subjective idealism, or that thought alone is real. The Yogacaryabhumi sastra brings out the practical side of philosophy, while the Vijnanavada brings out its speculative features. The Lankavatara Sutra, an important work of this school, maintains that only the mind (cittamatra) is real, while external objects are not. They are unreal like dreams, mirages and ‘sky-flowers.’ Cittamatra, in this case, is different from alayavijnana which is the repository of consciousness underlying the subject-object duality. Later, a commentary on the Yogacaryabhmi-sastra, composed by Jinaputra, translated into Chinese by Hsuan-Tsang. In short, in India, two famous monks named Wu-Ch’o (Asanga) and T’ien-Ts’in (Vasubandhu) wrote some sastras on Vijnana. They had an outstanding disciple named Chieh-Hsien, an Indian monk living at Nalanda monastery. Later, Chieh-Hsien established the Vijnanavada school and contributed much to the arrangement of the Buddhist canons. In China, Hsuan-Tsang, to whom Chieh-Hsien handed over the sastra, founded this school in his native land. Later, the school was also called Dharmalaksana (Fa-Tsiang-Tsung) and was led by Kwei-Chi, a great disciple of Hsuan-Tsang. 
In Buddhism, the doctrine of consciousness or the doctrine of the Yogacaras considers that only intelligence has reality, not the objects exterior to us. In the same manner, teachings of the Dharmalaksana sect also hold that all is mind in its ultimate nature. Similar to the concept of “Only Mind,” or “Only Consciousness” in the Lankavatara Sutra, the theory that the only reality is mental, that of the mind. Nothing exists apart from mind. Teachings of the Vijnaptimatra considers that everything arises from conditions and not being spontaneous and self-contained has no separate and independent nature. The doctrine of Idealism School concerns chiefly with the facts or specific characters (lakshana) of all elements on which the theory of idealism was built in order to elucidate that no element is separate from ideation. The main goal of the Studies of Consciousness-Only is to transform the mind in cultivation in order to attain enlightenment and liberation. Although it is usually expressed by saying that all dharmas are mere ideation or that there is nothing but ideation, the real sense binds closely to the general law of causation in Buddhist teachings. It is idealistic because all elements are in some way or other always connected with ideation. This doctrine was based on the teaching of the Buddha in the Avatamsaka Sutra, that the three worlds exist only in ideation. According to Ideation Theory, the outer world does not exist but the internal ideation presents appearance as if it were an outer world. The whole world is therefore of either illusory or causal nature and no permanent reality can be found. 
This little book titled “Essential Summaries of the Studies of the Vijnaptimatra” is not a profound philosiphical study of the theory of Mind-Only in Buddhism, but a book that briefly points out essential summaries of the Studies of the Vijnaptimatra, one of the core Buddhist teachings. Devout Buddhists should always remember that cultivation is only effective when we actually apply the Buddha's teachings on mind and consciousnesses as well as their roles in daily cultivation. At the same time apply these teachings into practicing well-being exercises that are linked to established daily life patterns, makes our lives more peaceful, mindful, and happier. For devout Buddhists, once you make up your mind to enter the path of cultivation, should persevere and never have the intention of retreat; step by step, you should try your best to set a strong foundation on calmness, mindfulness and happiness. Over the times, this will help us form habits which make our life better and better. In fact, once we have these habits, they will become our natural habits. Once they become integrated in our lifestyle, we will always live with them. Devout Buddhists should also always remember the goal of any Buddhist cultivator is to achieve self-enlightening, that is examining with one’s own intelligence, and not depending upon another; enlightening or awakening of others, then achieve the final accomplishment, to go beyond the cycle of births and deaths right in this very life. For these particular reasons, the Buddhist Dharma becomes exceptionally special; however, it is also a matter not easily comprehensible. The Buddhist practitioners' journey demands continuous efforts with right understanding and practice. Presently even with so many books available on Buddhism, I venture to compose this booklet titled “Essential Summaries of the Studies of the Vijnaptimatra” in Vietnamese and English to introduce general and basic teachings of the Vijnaptimatra in Buddhism to all Vietnamese Buddhist followers, especially Buddhist beginners, hoping this little contribution will help Buddhists in different levels to understand on how to achieve and lead a life of peace, mindfulness and happiness.
Respectfully,
Thiện Phúc


 

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
07/11/2010(Xem: 140529)
16/11/2010(Xem: 41921)
30/10/2010(Xem: 51189)
20/11/2010(Xem: 125702)
Là một Phật tử dù đức tin có vững vàng đến đâu mà những hình ảnh, tin tức xấu xí về Phật giáo hàng ngày cứ đập vào mắt mình như thế, tôi cảm thấy rất đau lòng!
Những ngày gần đây lan truyền trên mạng xã hội hình ảnh một vị sư đầu trần chân đất đi bộ từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vào Nam. Xem qua nhiều clip và đọc một số bình luận thấy có người khen kẻ chê, người tán dương, kẻ dè bỉu.. Nhưng nói chung tôi thấy Thầy được cung kính nhiều hơn. Xin có những thiển ý như sau qua hiện tượng này.
Trong tập san Sagesses bouddhistes (Trí tuệ Phật giáo) của Tổng hội Phật giáo Pháp, số mới nhất tháng tư năm 2024, với chủ đề Tìm kiếm một nền hòa bình cho mình, cho thế giới (Trouver la paix pour soi, pour le Monde), trong mục ‘Tin ngắn’ có nêu lên hai mẫu tin đáng cho chúng ta suy nghĩ. Mẫu tin thứ nhất như sau :